Tuesday, April 29, 2014

DÒNG TÂM TƯ NƯỚC MẮT Phần III




"Làm những thằng đàn ông, dám mượn danh nghĩa Kháng Chiến để xưng hùng xưng bá, giết anh em chiến hữu như giết trâu giết bò..."


Thư Ngỏ
V/v Công Bố Những Dữ Liệu Liên Quan Đến MTQGTNGPVN

Kính Gởi:
Các Bậc Lãnh Đạo Tinh Thần Các Tôn Giáo,
Quý Vị Niên Trưởng Quân Cán Chính VNCH,
Những Người Việt Nam Yêu Nước và đặc biệt các Anh Chị Em Sinh Viên Việt Nam Trong Và Ngoài Nước.

Kính thưa Quý Vị,

Trong thời gian khoảng hơn 1 tháng vừa qua; sau khi tôi quyết định công bố những chi tiết liên quan đến MTQGTNGPVN trên đài phát thanh Quê Hương tại San Jose, Hoa-Kỳ, đã có nhiều bài viết xuất hiện trên Internet đề cập đến vấn đề. Trong số đó, có những bài viết rất có gía trị, giúp cho tôi mở rộng tầm nhìn đấu tranh của chính mình, vì như Quý Vị đã biết - qua bài viết của tôi cũng như nhiều bài viết công kích tôi trên Internet - tôi là người thiếu học. Vì là một người thiếu học nên rất cần sự chỉ bảo của những người có kiến thức hơn mình, không phân biệt người lớn tuổi hơn hoặc người trẻ tuổi hơn. Qua bài viết này, tôi xin được kính gởi đến các tác giả của những bài viết giá trị ấy lòng tri ân của tôi.


Trong cuộc chiến đấu giành tự chủ và dân chủ cho xứ sở, điều khát khao cháy bỏng trong mỗi con người chúng ta suốt hơn 20 năm qua, nếu tôi không lầm, chính là mơ ước Đoàn Kết. Mơ ước có một ngày dân ta, trong và ngoài nước, nắm được tay nhau, mắt ngấn lệ nhưng sáng quắc niềm tin, cùng mím môi mà tràn bước chân đi tới, để tấn công thẳng vào cái "thành trì XHCN" vốn đã nghiêng xụm của bọn tham-quan-ô-lại-Cộng-Sản độc-tài, đang đè đầu cưỡi cổ dân ta.

Tôi, dẫu có thiếu học, vẫn là một người dân của Đất Mẹ yêu dấu, cũng một phần đã thấm chặt nỗi đớn đau Cộng Sản nơi thân xác cũng như trong gia tộc. Hơn ai hết, tôi hiểu được sự cần thiết của nhu cầu đoàn ngũ hoá, một nhu cầu tối cần thiết để huy động tổng-nổi dậy đồng-loạt trong nước.

Tôi đã đắn đo rất nhiều trước khi viết cho ông Nguyễn Kim lá thư bạch hoá các sự kiện đau lòng liên quan đến MTQGTNGPVN. Tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định công bố toàn bộ những gì tôi đã viết cho ông Nguyễn Kim, với các cơ quan truyền thông, đặc biệt là đài phát thanh Quê Hương tại California, Hoa Kỳ, cũng như Đài SBS tại Úc.
Tôi cũng đã quyết định đưa lên mạng lưới Internet, để những gì tôi công bố sẽ vào được trong quốc nội, đến được những người trẻ yêu nước đang sống trong lòng Quê Hương, và đây mới là điều làm tôi suy nghĩ nhiều nhất.

Đảng CSVN có từ bỏ Quyền Lực không?

Câu hỏi ấy, chỉ có chính những người ở trong nước, những con người sẽ nắm vận mạng Quốc Gia sau này, mới trả lời được mà thôi.

Đồng Bào trong nước, cần gì ở chúng ta, những người Việt đang sống lưu lạc nơi đất khách quê người?? Họ cần chăng những "sách lược" đấu tranh ấu trĩ? Họ có cần chăng sự gian dối, phỉnh gạt?

Không! Đất nước Việt Nam trong suốt trăm năm qua đã thừa rồi những thứ ấy:
a. Những thói độc thâm đớn hèn!
b. Những thói kiêu căng hợm hĩnh!
c. Những cái đầu chỉ biết gật và những con mắt của những con ngựa kéo xe trong thành phố.

Những con người Việt Nam yêu nước của cả trong lẫn ngoài nước đều phải nhìn lại chính mình, nhìn lại cha anh mình. để định cho mình con đường đúng nhất, tương xứng với tấm lòng yêu nước hằng tồn tại trong mỗi con người chúng ta.

Điều cần ở nhau trong lúc này chính là lòng ngay thẳng, lòng can đảm và bao dung. Ngay thẳng để dám đối mặt nhau, thách đố những gian-hèn-tham-phỉnh nịnh.. để nhận được ra nhau, ai thực sự là người yêu thương đất nước này, biết kính trọng 70 triệu sinh mạng "dân đen" kia... Và ai là loại người cơ-hội chủ nghĩa, lợi dụng chiêu bài "yêu nước" để tô son trét phấn cho bộ da óng mượt của bản thân họ?

Sự ngay thẳng sẽ dẫn ta tới điều công chính. Giữ được Công Chính nghĩa là gìn giữ được Chính Nghĩa vậy. Không có chính nghĩa thì không bao giờ phát sinh ra được lòng can đảm. Mà chuyện giải quyết những "Vấn Đề Đớn Đau Tột Cùng Của Đất-Nước" đang rất cần những tấm lòng can đảm. Một sự can đảm trí tuệ đang vô cùng cần thiết cho tất cả những người con dân Việt Nam yêu nước, trong cũng như ngoài nước. Can đảm không tương xứng với trí tuệ sẽ chỉ còn là những hành động liều lĩnh. Điều này hoàn toàn không có lợi cho xứ sở, trong hiện tại cũng như mai sau. Muốn tránh liều lĩnh, mọi người trong chúng ta đều cần có những dữ kiện để phân tích.

Khi công bố những dữ kiện liên quan đến MTQGTNGPVN, tôi đã nghĩ rất nhiều đến gía trị phân tích của những người có liên quan, xa gần đến MT nói riêng.. và liên quan đến tổng thể cục diện đấu tranh tại hải ngoại nói chung.

Đã có rất nhiều bài viết được đưa lên Internet, cách này cách khác. Trong đó đặc biệt có những bài viết của bà Nam Dao, ông Trần Danh, và bà “Phạm Thị Thái Bình” ở Úc Đại Lợi" (*), của ông Hoàng đức Phương và ông Bùi Minh Nhật.. ở Pháp, ông Nguyễn Ni Hà ở Houston, Hoa-Kỳ, v.v..

Đại đa số những bài viết vừa nêu đều không để tên thật cũng như địa chỉ. Thậm chí những bài của "Phạm Thị Thái Bình", chúng tôi chỉ cần đọc dăm bảy hàng rồi nhắc hai ba lần điện thoại là biết ai là tác giả thật của nó rồi. Nhưng đến khi tôi nhận được lá thư gởi qua Bưu Điện cho tôi thì chẳng thấy tên người gởi đâu cũng như địa chỉ đâu. Lá thơ của "ông Bùi Minh Nhật" cũng trong trường hợp tương tự như vậy!!!

Và vì những "lá thư" này không hề có tên thật cũng như xuất xứ, tôi có quyền xem nó như một thứ thư rơi, và xin được không coi là những bài viết có giá-tri.-nhân-cách; tôi dành quyền phủ nhận bất cứ cái gọi là "giá trị" nào của chúng và hẳn nhiên, không trả lời hoặc bình luận nội dung vì số phận của chúng đã được định đoạt rồi.

Về lá thư ông Trần Danh. Thưa ông, nếu ông tự hào là "có đủ Báo Kháng Chiến từ số đầu đến số cuối" thì cũng thưa ông, tôi cũng có một phần tự hào là còn giữ được vài trăm cuốn cassette thu âm các buổi phát sóng của "Đài Phát Thanh VNKC (Việt Nam Kháng Chiến)".
Tôi cũng còn giữ được tất cả các cuộn băng ghi âm từng lời tất cả các buổi điện đàm với các ông Hoàng Cơ Định, ông Nguyễn Kim, ông Trần Đức Tường…. Đồng thời, theo như lời "phán định" của ông Trần Xuân Ninh trên đài SBS: "Hiện giờ chúng ta không có những người chứng kiến trận đánh của ông Minh".
Tôi trân trọng thách thức các ông Trần Xuân Ninh và Hoàng Cơ Định một diễn đàn đối chất công khai. Tôi sẽ có mặt chung với các nhân chứng bằng xương bằng thịt, những nhân chứng mà Quý Vị đã từng in hình họ, chụp hình họ tại những "Con Đường Đóng Phim" từ Cứ 84 về Cứ 81 trong những năm 1983-1984. Họ cũng là những con người đã từ bỏ Đan Mạch, Pháp, v.v.. về “Chiến Khu” năm 1985 và chứng kiến từ đầu đến cuối trận đánh. Họ cũng là những người mà các ông mua chuộc được sự im lặng của họ trong những năm qua, nay họ sẽ lên tiếng dù rằng họ đang sống trong tầm kiểm soát của các ông. Các ông còn nhớ đã ra lệnh cho ai thủ tiêu ông Đặng Quốc Hùng tại Đan Mạch? Chính người đó cũng sẽ ra đối chất với các ông.
Liege, Bỉ, tháng 9/1985, “người sắp về khu chiến” được đưa đi trình diện báo giới và vài nghị sĩ Bỉ (ngồi). 2 người đứng là Võ Sĩ Hùng (bìa trái) và Trần đức Tường, người ngồi bìa phải là Nguyễn Quảng Văn - ảnh tư liệu của Phạm văn Thành
Những thoả thuận nào đã có trong buổi nói chuyện của ông Kim với ông Đặng Quốc Hùng (Cựu Sĩ Quan Dù, hiện ở tại Senvenborge Đan Mạch)? Các ông đã lùng kiếm Kỹ Sư Nguyễn Quảng Văn như thế nào và hiện nay ông Văn sinh sống ra sao?? Ông Hoàng và ông Lộc đã nhốt Võ Sĩ Hùng trong hầm máy đèn như thế nào?? đã bắn ông Hùng ra làm sao?? Những điều này xin cứ hỏi thẳng ông Lộc (hiện nay ở Mỹ) và ông Hoàng (hiện nay ở Nhật). Các ông dám đối chất không?

Làm những thằng đàn ông, dám mượn danh nghĩa Kháng Chiến để xưng hùng xưng bá, giết anh em chiến hữu như giết trâu giết bò.. Sao không dám đường đường đối chất, lại đi núp váy một người đàn bà với cái tên ma "Phạm Thị Thái Bình" để "lên giọng đạo đức", "dạy dỗ" một người tù chính trị mà cả hệ thống công an Việt Cộng phải ngán sợ???

Nếu không đủ đởm lược thì nên biết thân biết phận, ngồi yên vị, đừng mượn thân đàn bà mà chọc ngoáy vũ lâm quần hùng. Hành động ấy ấu trĩ, xưa như Việt Cộng và vô liêm sỉ!
Quý Vị đã lợi dụng mạng lưới Internet để sỉ vả tôi thậm tệ, bôi đen danh dự của tôi nhân danh cái gọi là chính nghĩa của Quý Vi. Cũng y như 10 năm về trước Quý Vị đã đổ hết lên tôi những thứ ti tiện xấu xa nhất. Quý Vị có nhớ sau gần sáu năm tôi bị Cộng Sản giam giữ trở về, chính Quý Vị đã chạy theo tôi để ve vãn quên đi thù oán xưa. Xin trân trọng báo cùng Quý Vị là tôi không (hoặc chưa) có thời giờ để tính sổ với Quý Vị về ván bài danh dự của 10 năm về trước.

Ngày hôm nay cũng vậỵ, nếu Quý Vị cần nói cho hả cơn tức giận, xin cứ nói, nhưng hãy nhớ chớ bao giờ dùng đến những từ ngừ "bất nhân" và "bất nghĩa". Tôi chỉ có thể bao dung (tôi nhấn mạnh tiếng bao dung) cho Quý Vị ở những cơn giận dữ đầu tiên. Tiên Long Hội sẽ xử tử tôi đầu tiên, nếu như tôi có hành động "bất nhân bất nghĩa", không đến phiên Quý Vị đâu.

"Con người ta chỉ cần hai năm để học nói, nhưng phải mất hàng sáu, bảy chục năm để giữ gìn lời ăn tiếng nói."

Cái vốn quý nhất của con người không phải là dăm ba mảnh bằng chuyên môn, mà là Nhân Cách của con người ấy Tôi dẫu không hề một chút khoa bảng, nhưng chưa bao giờ phải hổ thẹn với những người Thầy dạy của mình về lòng tự trọng và thẳng ngay.

Quý Vị rất dễ dàng gọi tôi là "tay sai VC". Điều này với tôi thật buồn cười. Trong nhà tù của Cộng Sản, tôi có nhiều chiến hữu, cũng có nhiều kẻ thù cũng như những kẻ bàng quan. Có nhiều người thương nhưng cũng không ít người giận, người trách. Nhưng nếu nghe được ai nói tôi là "Việt Cộng" thì chính các vị ấy sẽ cười đến phun cơm vào mặt Quý Vị cho mà coi.
Hiện ở Pháp, ở Mỹ và Canada đều có mặt các anh ấy, từ cựu sĩ quan QLVNCH Đỗ Hồng Vân, Nhà báo Phạm Đức Hậu, cựu TrungTá Phạm Đức Khâm, Hải Quân Michel Nguyễn Muôn, ông Nguyễn Ngọc Đăng, và đặc biệt Giáo Sư Đào Đăng Nhẫn, một người tù quốc nội từ năm 1984 đến 1997 vừa đến Mỹ cuối năm ngoái.
GS Đào Đăng Nhẫn (trái) và Phạm Văn Thành, Boston, tháng 6/1999 - ảnh tư liệu của Phạm văn Thành
Quý Vị cũng có thể nhắc điện thoại hỏi anh Lý Tống, anh Mạnh Quỳnh và Giáo Sư Đoàn Viết Hoạt xem; kể cả hai người vẫn sát cánh bên tôi là Kỹ Sư Phạm Anh Dũng và Cựu Sĩ Quan QLVNCH Lê Hoàn Sơn. Chính các anh ấy sẽ cười vào mũi, thậm chí tát vào mặt Quý Vị chứ không phải là tôi...

Thư tôi viết như thế này có "nặng tay" lắm không?!!! Thưa Quý Vị, "Con người ta có cái quý nhất là Nhân Cách, Nhân Cách mà mất đi thì khó hòng có thể lấy lại được". Tôi cũng dám sẵng sàng "thí cái mạng cùi" này với bất cứ ai, để bảo vệ Cái Nhân Cách do Tổ Tiên truyền lại. Nhưng ở đời còn nhiều việc quan trọng hơn để làm, tôi tiếc rằng lời thề đại nghĩa của tôi chưa tròn, tôi cần phải dồn mọi nỗ lực để hoàn thành lời thề, cùng với Toàn Dân "Đòi Bằng Được Tự Do Cho Xứ Sở" nên nhất thời phải im lặng để Quý Vị mặc tình ăn nói càn rỡ.

Đất trời tuy lồng lộng, vẫn có ngày ta lại gặp nhau, đừng để lúc đó phải cúi mặt mà đi. Nguyện xin Chúa Phật giúp tôi để cho tới lúc chết, vẫn còn giữ được lòng bao dung với con người.

Kính thưa Quý Vị,

Thời gian của tôi quá ít ỏi nên không thể viết nhiều được, cũng không thể trau chuốt lời văn được, kính mong các bậc Cha Anh niệm tình tha thứ. Tôi đã muốn im lặng nhưng sự việc đã đi quá giới hạn của lòng nhẫn nhịn. Xin viết những dòng này, như một lời minh định cuối cùng về lý do và trách nhiệm liên quan đến sự công bố về MTQGTNGPVN.

Điều cuối cùng, xin được nhận lỗi trước người anh còn lại duy nhất của gia đình. Vì công việc chung, tôi đã phải im lặng trước những sự xúc phạm đến vốn liếng gia bảo cuối cùng và duy nhất của Gia Đình: Danh Dự Và Nhân Cách.

Cẩn Bút,
Paris Ngày 26 tháng 5, 1999

Phạm Văn Thành
Email: phamvanthanh@hotmail.com

(Xin vui lòng đừng gởi cho tôi những thư nặc danh, số phận của chúng chỉ là "Thùng Rác", mất công cho cả tôi lẫn Quý Vị)

Admin: Cho đến khi bài này được đăng vào Thư Viện này, thì ông Phạm Văn Thành cho hay, địa chỉ email ở trên đã bị hacked nhiều năm rồi (bài này được post lên tripod.com khoảng năm 2003)

====================

*:





-

0 nhận xét:

Post a Comment